Khi chết thì các đại tan rả, hệ thống khí kinh mạch cũng tan rả rút về thần thức, chịu tác động hoàn toàn của tập khí nghiệp, tạo ra những xáo trộn ghê gớm. Những thay đổi ấy qua một tâm thức thanh tịnh nhẹ nghiệp thì dễ dàng vượt qua, tưởng nhiều thì lên cao, tái sanh vào chỗ tốt. Còn với một tâm thức bất tịnh nặng nghiệp thì đây là một đoạn đường biến hóa đầy kinh sợ của tâm thức, để cuối cùng rớt vào, tái sanh vào địa ngục.
Tập khí của căn mắt là ham thấy sắc, ham thấy hừng hực như lửa, nên bản chất tập khí thấy là lửa. Giao báo về thấy khi chết là thấy lửa, lửa này đốt qua các căn kia thành đủ thứ ghê sợ như trong một ác mộng. Nghiệp càng nặng thì cơn ác mộng này càng dữ dội và càng kéo dài.
Chúng ta phải tiêu trừ tập khí thấy lúc còn sống, bằng cách đưa những tập khí về thấy của con mắt về tịnh hóa trong tánh thấy. Còn khi đã lọt vào trung ấm mà thấy lửa đốt, hãy xoay cái thấy lửa trở về tánh thấy. Lửa sẽ trở thành như huyễn và an trụ trong tánh thấy thì được giải thoát.
Nghiệp báo về nghe là lúc chết trải nghiệm về sóng và tiếng sóng. Khi đã lọt vào cảnh giới trung ấm đáng sợ này, hãy biết mọi âm thanh là như huyễn như mộng và xoay về tánh nghe bèn được giải thoát.
Các giao báo về ngửi, nếm, xúc, và ý đều cũng làm tương tự: thấy những biến hóa của nghiệp là như huyễn và đưa chúng trở lại tánh giác vô sanh.
Khi không thể làm như vậy, thì hãy niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm, vì ngài cứu khỏi nạn lửa, nước, đất, gió… như đã nói ở phần nhĩ căn viên thông của ngài thì sẽ được giải thoát.
Nghiệp báo là do sáu thức tạo ra. Sáu thức mê vọng, không thanh tịnh thì tạo nghiệp, nghiệp ấy chính là tập khí, nhưng nghiệp ấy xét cho cùng cũng là mê vọng, như một giấc mộng, như thành Càn thát bà, thấy chỉ là vọng thấy, nghe chỉ là vọng nghe. Cho nên khi sống mà tu như huyễn như mộng thì việc trong trung ấm dù tốt đi nữa cũng chỉ là như huyễn như mộng và ngay lúc ấy tỉnh dậy mà giải thoát trong tánh giác thường trụ.
Nghiệp và quả báo của nó phải sanh từ trên và trong tánh giác. Chính vì quá sợ khi lọt vào cảnh trung ấm mà nỗ lực giải thoát, nỗ lực nhớ lại rằng tất cả đang xảy ra trong Như Lai tạng nên như huyễn như mộng và chính mình là Như Lai tạng thanh tịnh bổn nhiên, toàn khắp pháp giới.
Để các căn khỏi tạo nghiệp, trái lại, sáu căn hưởng thọ được cảnh giới Tịnh độ (“Tùy tâm ấy tịnh, thì cõi Phật tịnh”-Kinh Duy Ma Cật), phải xoay sáu căn trở lại nguồn tánh khiến chúng trở thành thanh tịnh. Mê vọng tạo nghiệp hữu lậu khổ đau là sáu căn, mà tạo nghiệp vô lậu thanh tịnh cũng là sáu căn. Mở nút hay cột chặt thêm nút, đây là cơ hội cho cuộc đời đang sống ở trần gian này.
-----oo0oo-----
Trích: "Kinh Lăng Nghiêm - Hành Giải"
Dịch và giảng giải: Đương Đạo
NXB Thiện Tri Thức-2016
Ảnh: Nguồn internet