LÊN ĐƯỜNG - ROBIN SHARMA – BA NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

Sống trong tâm những người ở lại có nghĩa là không bao giờ chết.” - Thomas Campbell *** Sáng hôm sau tôi thức dậy với ánh nắng rực rỡ ngập tràn trên khuôn mặt. Tôi thấy mình khỏe hơn nhiều, và mặc dù tôi biết sẽ phải mất một thời gian nữa mình mới hoàn toàn bình phục nhưng tôi đã tìm thấy một niềm hy vọng mới. Tôi nhận ra rằng, cho dù chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn ổn.
LÊN ĐƯỜNG - ROBIN SHARMA – BA NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

LÊN ĐƯỜNG

ROBIN SHARMA – BA NGƯỜI THẦY VĨ ĐẠI

---o0o---

 

“Sống trong tâm những người ở lại có nghĩa là không bao giờ chết.”

- Thomas Campbell

***

Sáng hôm sau tôi thức dậy với ánh nắng rực rỡ ngập tràn trên khuôn mặt. Tôi thấy mình khỏe hơn nhiều, và mặc dù tôi biết sẽ phải mất một thời gian nữa mình mới hoàn toàn bình phục nhưng tôi đã tìm thấy một niềm hy vọng mới. Tôi nhận ra rằng, cho dù chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn ổn.

Cuộc trò chuyện tối qua giữa tôi và ông Cal - một người đàn ông kỳ lạ- đã khiến tôi cảm nhận được một niềm vui mà tôi chưa từng trải qua suốt nhiều năm. Trí tuệ và triết lý của ông về cách cuộc sống của chúng ta diễn ra thật vô cùng ấn tượng. Và tôi rất nóng lòng muốn ông giới thiệu tôi với ba người thầy, những người đã làm thay đổi cuộc đời ông.

Mặc dù tôi nghĩ có phần kỳ cục khi ông nói yêu tôi lúc ông chuẩn bị ngủ nhưng tôi cho rằng đó đơn giản chỉ là một thói quen khác của ông để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi sốt ruột muốn tiếp tục cuộc trò chuyện và học thêm nhiều nữa từ người đàn ông mà tôi nhanh chóng thấy vô cùng kính trọng này.

“Chúc bác một buổi sáng tốt lành, bác Cal,” tôi nhiệt thành lên tiếng chào trong khi vươn vai như một con mèo trên chiếc giường bệnh của mình. “Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời của chúng ta, bác ạ.”

Ông Cal đang ngoảnh mặt về phía khác và không trả lời.

“Này, bác Cal, đã 10 giờ rồi - đến giờ phải dậy rồi. Đừng để cháu phải qua đó kéo bác dậy đấy,” tôi nói giọng bông đùa.

Nhưng ông Cal vẫn không nhúc nhích. Ruột gan tôi chợt thắt lại, đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng và tôi sợ điều tồi tệ nhất xảy ra. “Y tá!” tôi hét lên. “Nhanh lên, tôi cần giúp đỡ.”

Ba y tá chạy nhanh vào phòng.

“Tôi nghĩ đã có chuyện gì đó không ổn với bác Cal! Tối qua bác ấy vẫn ổn cho tới lúc bác ấy ho. Bác ấy nói với tôi là không sao nhưng giờ thì dường như là không đúng.”

Ông Cal vẫn bất động khi các y tá hướng về phía ông.

“Tôi mong là bác ấy không sao,” tôi nói đầy lo lắng.

“Ông Cal đi rồi,” người y tá lớn tuổi nhất tuyên bố. “Tôi rất lấy làm tiếc,” bà ấy nói thêm với giọng dịu dàng hơn.

“Ông Cal đã ốm nặng trong một thời gian dài, anh Jack ạ,” một y tá khác giải thích. “Bệnh ung thư đã lan khắp cơ thể ông cụ và chúng tôi không thể làm được gì nữa. Ông cụ đã đề nghị được đưa lên đây tối qua - không ai trong chúng tôi biết vì sao. Đó là nguyện vọng cuối cùng của ông cụ. Chúng tôi cũng thấy hạnh phúc hơn vì đã thực hiện yêu cầu đó.”

“Ông cụ chỉ nói đã biết anh cách đây khá lâu và ông cụ muốn gặp anh,” người y tá lớn tuổi nói. “Ông Cal luôn là một người đàn ông đầy bí ẩn, anh biết đấy.”

“Tôi biết,” tôi đáp. Tôi cảm thấy một nỗi buồn thực sự trong lòng khi mất đi một người mà tôi biết đã bước vào cuộc đời tôi như một thiên thần, dẫn dắt cuộc đời tôi đi theo một hướng mới và chỉ ra cho tôi sự khởi đầu mới, điều mà tôi mong đợi bấy nay.

“Bác Cal là một người kỳ lạ,” tôi nói đầy kính trọng. “Tôi không thể tin bác ấy đã ra đi - chỉ trong một thời gian ngắn bác ấy đã thay đổi tôi bằng cách thức mà tôi cũng chưa nhận thức đầy đủ được.”

“Cuộc đời là vậy mà,” cả ba y tá cùng nói vậy, họ nói câu nói của người vừa qua đời rồi mỉm cười với nhau.

“Chúng tôi yêu quý ông Cal,” một y tá nhắc lại. “Mà này,” cô ấy nói thêm trong khi một y tá khác phủ tấm vải trắng lên mặt ông Cal và đưa ông ra khỏi phòng. “Ông ấy gửi lại cho anh một gói quà và nhờ chúng tôi đưa cho anh vào sáng nay. Có lẽ từ tối qua, ông ấy đã biết là mình sẽ ra đi” cô ấy khẽ nói, mắt rưng rưng lệ. “Để tôi đưa nó cho anh.”

Cô y tá trở lại sau vài phút và đưa cho tôi gói quà được bọc rất đẹp trong lớp giấy trang trí có hình những đứa trẻ đang bơi và nô đùa trên cát. Những hình ảnh này được vẽ tay và tô màu sáp rất thành thạo. Chúng thật kỳ lạ.

“Tôi có thể mở quà một mình được không?” Tôi hỏi cô y tá. “Nó được dành cho tôi và tôi muốn tự mình mở nó ra. Đó cũng là cách tôi tôn trọng bác Cal.”

“Tất nhiên là được rồi, đừng ngại!”Cô ấy trả lời. “Chúng tôi đều rất buồn vì chuyện của ông Cal nhưng hãy nói cho chúng tôi biết bất kỳ điều gì anh cần. Chúng tôi sẽ chỉ ở ngay dưới sảnh chỗ phòng của y tá thôi.”

“Cám ơn!”

Tôi cẩn thận mở gói quà và phải bóc vài lớp giấy lụa mới tới món quà bên trong. Vừa nhìn thấy nó, tôi sửng sốt trước những gì mình thấy.

Ba tấm vé máy bay được sắp xếp gọn gàng, tấm nọ chồng lên tấm kia. Nhìn kỹ hơn, tôi thấy chúng đều là vé hạng nhất đi đến ba nơi nổi tiếng trên thế giới: Rome, Hawaii và New York.

Kèm theo những tấm vé là một bản đồ của từng đích đến, với những hướng đi được vẽ nguệch ngoạc bằng mực đỏ và một dấu X được khoanh tròn, chỉ tới vị trí mà tôi cho rằng tôi cần tới. Thành phần cuối cùng của món quà này là một lá thư viết tay của bác Cal. Thư viết:

 

Jack thân yêu!

Xin lỗi vì đã rời bỏ con đi quá nhanh như vậy, con trai ạ. Cha biết mình sẽ sớm ra đi. Con là một người đàn ông tốt với nhiều triển vọng và cha biết rằng con sẽ có được một cuộc sống vẻ vang, thú vị và thuận lợi. Cha ra đi nhưng không hề cảm thấy buồn mà cực kỳ hạnh phúc và mãn nguyện. Con biết đấy, cha đã sống một cuộc sống tốt đẹp, được tận hưởng những bữa tiệc dưới ánh sao và những khoảnh khắc đặc biệt dưới ánh mặt trời.

Cha đã từng đi qua những hố sâu cuộc đời và trải nghiệm những nỗi buồn sâu sắc. Cha cũng đã từng bước lên đỉnh cao nhất và thấy hạnh phúc hơn so với mức cha có quyền được hưởng. Đúng vậy, cha đã mắc nhiều sai lầm. Nhưng con trai ạ, cha là một con người thực tế - luôn luôn như vậy. Vì vậy cha nhận ra rằng mạo hiểm và thất bại còn hơn là không dám mạo hiểm.

Cha biết rằng giờ đây con đang đứng trước những ngã rẽ cuộc đời. Mặc dù đây là một khoảng thời gian khó khăn khi con tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi lớn nhất đời mình, nhưng con hãy nhớ rằng đây cũng là thời khắc tuyệt vời. Con người thức ngộ nhất khi sống trong những điều họ chưa biết, vì đây chính là nơi mọi chuyện và bất kỳ chuyện gì đều có thể xảy ra. Con hãy mở lòng với thế giới, và như thế thế giới sẽ bắt đầu mở lòng với con.

Cha không thể dạy cho con tất cả những gì con cần biết. Mặc dù cha trở nên khôn ngoan hơn theo mỗi bước đường đời, nhưng còn có những người thầy mà con cần ngồi dưới chân họ và học hỏi trí tuệ tuyệt vời của họ. Ngay sau khi con hoàn toàn bình phục, cha hối thúc con hãy đến thăm họ. Họ là những con người nhiệt tâm rất đáng kính. Mỗi người trong số họ đều khám phá ra cách tạo nên một cuộc sống đặc biệt. Họ đã đồng ý sẽ là người hướng dẫn cho con.

Cha cho con ba tấm vé máy bay. Đầu tiên con hãy tới Rome. Đi theo hướng trên bản đồ để gặp người thầy đầu tiên của con. Tất cả mọi thứ đã được thu xếp. Khi đã ở đó, con sẽ tìm hiểu về Câu hỏi Cuối cùng thứ nhất: “Mình đã sống một cách khôn ngoan chưa?” Con sẽ tìm ra cách điều khiển cuộc đời mình để sống sao cho cao quý và hiểu biết hơn. Từ người thầy đầu tiên này, con sẽ học được tầm quan trọng của việc khám phá ra những món quà ở bên trong cuộc đời con để con có thể sống thật bình yên ở bên ngoài. Con sẽ học được cách đi sâu vào bên trong, với tư cách một con người.

Sau đó hãy tới Hawaii. Người thầy con gặp ở đó là một nhân vật rất cá tính. Nhưng con đừng để bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài giản dị và cách ứng xử hài hước của ông ấy. Đó là một bậc thầy thật sự. Ông ấy sẽ giải thích cho con một triết lý tuyệt vời xung quanh Câu hỏi Cuối cùng thứ hai: “Mình đã yêu thương thật sự chưa?” Ở ông ấy, con sẽ học được cách yêu chính cuộc đời và từng khoảnh khắc xảy ra trong đời con. Ông ấy sẽ truyền cảm hứng cho con trải nghiệm hạnh phúc của con, sống với cảm xúc phiêu lưu tuyệt vời, và mở rộng trái tim cho một hiện thực hoàn toàn mới mẻ.

Và sau đó, để hoàn thành quá trình thay đổi cá nhân mình, con sẽ tới New York. Ở đó, con sẽ gặp một người thực sự đặc biệt, người sẽ giúp con đến với Câu hỏi Cuối cùng thứ ba: “Mình đã cống hiến thật nhiều chưa?” Với người thầy này, con sẽ được chỉ dẫn cách để trở thành một thủ lĩnh trên hành tinh này, không chỉ trong sự nghiệp mà còn trong cuộc sống của con.

Toàn bộ quá trình này sẽ mất ba tháng, nhưng cha hứa rằng về cơ bản con sẽ thay đổi nhờ nó. Làm thế nào cha biết được điều này? Bởi vì cha cũng đã thay đổi từ những gì họ dạy cha. Đừng để cho thái độ công kích ngầm có thể đang bắt đầu trỗi dậy trong tâm trí con lúc này lấn át. Cái thái độ tai hại này luôn xuất hiện khi chúng ta có được một cơ hội trưởng thành. Nó chẳng là gì hơn tiếng nói của sự sợ hãi. Và đó không phải là chân lý. Đó không phải là con. Hãy tin vào quá trình mà cha đang trình bày với con với tất cả tình yêu thương đây. Hãy gạt bỏ mọi đắn đo của con về con đường mà con sắp đi này, và chỉ việc bước lên con đường ấy với thái độ tò mò của một đứa trẻ, chỉ cần biết rằng khi bước ra từ đầu bên kia, con sẽ là một con người mới, hoặc chính xác hơn là khác xa với con người thật sự lúc này của con như đã được sinh ra.

Cha ước gì có thể dẫn dắt con đi qua toàn bộ quá trình này, nhưng đây là một chuyến đi đơn độc mà con phải đi một mình. Cho nên cha chúc con mạnh khỏe, con trai ạ. Cha chúc phúc cho con. Cha cầu nguyện cho con được thành công. Cha dành cho con tất cả tình yêu thương của mình.

Cha của con

Cal Valentine

 

Đọc xong bức thư, tôi thực sự bất ngờ. Ông Cal có đúng là người cha mà tôi chưa từng biết hay không? Bao nhiêu câu hỏi vẫn chưa có lời đáp cứ quanh quẩn trong đầu óc tôi. Ông ấy đã ở đâu trong từng ấy năm? Tại sao ông không tìm cách liên lạc với tôi? Tại sao ông không nói với tôi ông là ai trong những giờ phút cuối đời? Tôi nên thương hay nên giận ông vì đã bỏ rơi mẹ con tôi trong từng ấy năm? Tôi hoàn toàn bối rối. Tôi cảm thấy những vết thương xưa lại tái phát. Rồi tôi nhìn xuống gói quà, tự hỏi liệu những tấm vé máy bay có là thật và những lời hướng dẫn của ông Cal có đáng tin hay không? Liệu hành trình mà ông ấy gợi ý có an toàn không?

Nhưng sau đó có một cái gì đó trong tôi bắt đầu thay đổi. Bác Cal đã rất tử tế với tôi trong suốt thời gian ngắn ngủi gần nhau. Tôi cảm thấy tất cả những gì ông muốn làm trong những giờ phút cuối cùng trên cõi đời này là giúp đỡ tôi, hướng dẫn và dạy bảo tôi. Tôi cảm nhận được tình yêu của ông và tôi biết đó là sự thật. Mong muốn của ông dành cho tôi là tôi hãy thực hiện chuyến đi này, và tôi cảm thấy cần phải làm như vậy. Tôi đã phải vật lộn với nỗi đau của mình trong suốt những ngày qua - nhưng tôi biết mình sẽ ổn.

Ngồi một mình trên giường bệnh, chỉ có một điều luôn chi phối nhận thức của tôi: Lòng tin. Và tôi đã đúng. Khoảnh khắc này, tôi không phải hình dung ra mọi thứ ngoài kia nữa. Cuộc sống của tôi đang mở ra và tôi chỉ việc tận hưởng chuyến đi. Trước kia, tôi đã dành quá nhiều thời gian tìm cách thực hiện nó - lập kế hoạch, suy ngẫm và lo lắng. Cuộc sống đã cho tôi một cơ hội tuyệt vời, và tôi cảm thấy thoải mái nắm bắt nó. Tôi tự nhủ với mình rằng nếu suy nghĩ là cách tìm ra lời giải đáp mà tôi cần để tạo nên một cuộc sống tuyệt vời tôi luôn mong muốn thì giờ đây tôi đã có những câu trả lời đó.

Một giọng nói trong tôi cất lên: “Có một cách sống khác, Jack ạ.” Và nó mạnh mẽ hơn rất nhiều. Sẽ chẳng có ích gì nếu chỉ suy ngẫm trong đầu - mọi thứ sẽ được thực hiện bằng cách lắng nghe sự mách bảo của con tim. Đừng quá bận rộn với việc cố gắng mà hãy bắt đầu dành thêm thời gian để sống. Hãy có ý định gắn kết cuộc đời con với sức mạnh tự nhiên đang điều khiển thế giới này. Các câu trả lời con cần đều nằm ở đó.”

Tôi đã từng đọc một đoạn trích của triết gia đáng kính Abraham Maslow(1). Những lời của ông ấy vô cùng thích hợp với chuyến đi mà tôi sắp thực hiện. Tôi muốn chia sẻ chúng với quý vị:

 

“Chúng ta sợ những khả năng lớn nhất của bản thân… Chúng ta nhìn chung đều e ngại những gì chúng ta chỉ thoáng nhận ra trong những khoảnh khắc hoàn hảo nhất, trong những điều kiện hoàn hảo nhất, vào những lúc có dũng khí thật lớn. Chúng ta thích và thậm chí còn run lên khi chúng ta nhìn nhận bản thân ở những thời khắc đỉnh điểm như vậy và đồng thời chúng ta cũng rùng mình trước sự yếu đuối, khiếp nhược và sợ sệt trước chính những khả năng ấy.”

 

Khi tôi nhắm mắt lại, tôi cảm nhận được ánh nắng trên mặt và từng nhịp đập của trái tim. Sâu thẳm trong mình, tôi hiểu rằng cuộc sống của tôi - cuộc sống tốt đẹp nhất - đang đến với tôi. Tôi cảm nhận rằng số phận đang mang lại cho tôi điều đó.

 

---o0o---

Trích: “Ba Người Thầy Vĩ Đại”

Tác giả: Robin Sharma

Việt dịch: Nguyễn Xuân Hồng

NXB Lao Động - 2019

Ảnh: nguồn Internet

 

Bài viết liên quan