LÀM THẾ NÀO VŨ TRỤ HOÀN THÀNH NHỮNG HAM MUỐN ĐA DẠNG CỦA CHÚNG TA? - ESTHER & JERRY HICK

LÀM THẾ NÀO VŨ TRỤ HOÀN THÀNH NHỮNG HAM MUỐN ĐA DẠNG CỦA CHÚNG TA?

Esther & Jerry Hicks

-----o0o-----

Jerry: Tôi từng nói với mọi người rằng tôi quan sát thấy là những người làm việc cực nhọc nhất thì lại nhận được ít nhất, và những người làm ít nhất thì lại được nhiều. Và vẫn phải có người nào đó làm những việc mà chúng tôi gọi là việc nặng nhọc như trồng khoai tây, vắt sữa bò, hay khoan dầu. Vậy Abraham, thầy hãy giải thích xem làm thế nào để mỗi người trong chúng ta có...
LÀM THẾ NÀO VŨ TRỤ HOÀN THÀNH NHỮNG HAM MUỐN ĐA DẠNG CỦA CHÚNG TA? - ESTHER & JERRY HICK

Jerry: Tôi từng nói với mọi người rằng tôi quan sát thấy là những người làm việc cực nhọc nhất thì lại nhận được ít nhất, và những người làm ít nhất thì lại được nhiều. Và vẫn phải có người nào đó làm những việc mà chúng tôi gọi là việc nặng nhọc như trồng khoai tây, vắt sữa bò, hay khoan dầu. Vậy Abraham, thầy hãy giải thích xem làm thế nào để mỗi người trong chúng ta có thể là, có thể làm và có thể có những gì ta muốn, mặc dù vẫn phải có những kiểu công việc cần có người làm.

Abraham: Các bạn đang sống trong cái mà chúng tôi nhìn nhận là một Vũ trụ cân bằng hoàn hảo. Các bạn như những đầu bếp trong một căn bếp được tích trữ đầy đủ, và mọi loại nguyên liệu có thể hình dung đều dồi dào, cho phép bạn sáng tạo theo bất kỳ thực đơn nào bạn muốn. Khi các bạn thực sự không muốn làm việc gì đó, bạn sẽ khó hình dung là có những người khác lại có thể thích làm, hoặc không phản đối nếu phải làm việc đó.

Chúng tôi biết rất rõ rằng nếu xã hội của các bạn quyết định họ không muốn làm một việc nào đó, bằng sức mạnh của ham muốn, các bạn sẽ có cách khác để làm, hoặc không phải làm việc đó. Thông thường, một xã hội khi đạt tới mức không còn ham muốn một thứ gì đó thì thứ đó sẽ chấm dứt tồn tại, và được thay thế bằng một dự định mới và được cải tiến.

Cuộc Sống Vật Chất Khác Với Cuộc Sống Phi Vật Chất Thế Nào?

Jerry: Đâu là sự khác biệt chủ yếu giữa cuộc sống của chúng tôi, trong trải nghiệm vật chất của thế giới này, với cuộc sống của các thầy, trong chiều kích phi vật chất? Điều gì chúng tôi có trên Trái đất này mà các thầy lại không có?

Abraham: Vì các bạn là sự nối dài mang tính vật chất của chính bản thể mà các bạn thực sự là, cho nên nhiều điều mà các bạn trải nghiệm thì chúng tôi cũng trải nghiệm. Tuy nhiên, chúng tôi không cho phép mình tập trung vào những điều gây khó chịu cho bản thân. Chúng tôi tập trung tích cực hơn vào thứ mình mong muốn, và vì vậy chúng tôi không trải nghiệm cảm xúc tiêu cực mà các bạn có.

Các bạn cũng có năng lực cảm nhận như chúng tôi, và trên thực tế, khi bạn đang ở trạng thái cảm kích, ví dụ như khi yêu, thì cảm xúc mà các bạn có là chỉ dấu rằng bạn đang nhìn tình hình thực tại của bạn đúng như cách mà chúng tôi nhìn nhận.

Không có sự tách bạch giữa cái bạn biết trong thế giới vật chất và cái bạn thấy được trong thế giới phi vật chất của chúng tôi; tuy nhiên trong thế giới phi vật chất, ý nghĩ của chúng tôi thuần khiết. Chúng tôi không chống cự lại điều không mong muốn. Chúng tôi không nghĩ tới sự thiếu vắng của điều mong muốn. Chúng tôi dành toàn vẹn sự chú ý cho những ham muốn liên tiếp tiến triển.

Thế giới vật chất của các bạn, Trái đất, là môi trường dễ chịu để điều chỉnh sự hiểu biết của bạn, vì ở đây ý nghĩ của bạn không diễn dịch thành cái tương đương trong chốc lát mà bạn có một khoảng thời gian đệm. Khi bạn bắt đầu ý nghĩ về cái bạn mong muốn, bạn sẽ phải ý thức rõ ràng (rõ tới mức cảm xúc xuất hiện) về nó trước khi bắt đầu quá trình hấp dẫn nó. Và thậm chí là khi đó, bạn cần phải cho phép nó (cái bạn mong muốn) và kỳ vọng nó đến với trải nghiệm của mình rồi nó mới hiển thị. Khoảng thời gian đệm này sẽ cung cấp cho bạn nhiều cơ hội để có ý thức rõ về mức độ ham muốn của ý nghĩ mà bạn cảm nhận.

Nếu bạn ở trong chiều kích khiến bạn hiển thị cái bạn mong muốn ngay lập tức, thường bạn sẽ phải mất thời gian trốn chạy khỏi sai lầm nhiều hơn là sáng tạo nên những điều bạn mong muốn (như tình cảnh mà nhiều người trong số các bạn đang bị lâm vào).

Điều Gì Ngăn Cản Mọi Ý Nghĩ Không Mong Muốn Hiển Thị?

Jerry: Trong khoảng thời gian đệm đó, điều gì loại bỏ cái không mong muốn khỏi ý nghĩ của chúng ta trước khi chúng (ý nghĩ) hiển hiện về phương diện vật lý?

Abraham: Trong hầu hết trường hợp, những thứ đó không bị “loại bỏ”. Hầu hết mọi người đều có một vài thứ thích và cả một vài thứ không thích. Hầu hết đều đang sáng tạo nên gần như toàn bộ mọi điều trong cuộc sống họ một cách mặc nhiên vì họ không hiểu luật chơi. Họ cũng không hiểu các Luật vũ trụ.

Nhưng có những người đang hiểu ra những luật vũ trụ vĩnh viễn này (chúng tôi ngụ ý rằng các luật vũ trụ tồn tại ngay cả khi bạn không biết gì về chúng, và chúng tồn tại ở tất cả các chiều kích). Với những người này, ý thức của họ về cách họ cảm nhận chính là cái làm nên khác biệt trong khả năng hiển thị ý nghĩ của họ.

Liệu Tôi Có Nên Hình Dung Phương Pháp Hiển Thị?

Jerry: Abraham, khi chúng ta hình dung hoặc nghĩ về điều gì đó mà chúng ta mong muốn, chúng ta có nên để ý tới phương pháp (hay cách thức) mà chúng ta nhận được điều đó cũng như bất cứ điều gì chúng ta mong muốn nhận được? Hay tốt hơn là chỉ hình dung kết quả cuối cùng và để cho cách thức nhận được kết quả đó tự biên tự diễn?

Abraham: Nếu bạn đã xác định là bạn muốn tham gia vào phương pháp cụ thể thì bạn cứ chú ý tới nó cũng chẳng sao. Bí quyết đơn giản để biết bạn cụ thể vừa đủ hay quá cụ thể là cách bạn cảm nhận. Nói cách khác, khi bạn ở trong Xưởng sáng tạo, mức độ cụ thể của ý nghĩ của bạn sẽ đem đến sự nhiệt tình, hay cảm xúc tích cực; nhưng nếu bạn trở nên quá cụ thể trước khi thu thập đủ dữ liệu thì bạn sẽ cảm thấy hoài nghi hoặc lo lắng. Và như vậy, để nhận biết sự cân bằng trong những dự định của mình, bạn cần chú ý tới cách bạn cảm nhận... Hãy cụ thể vừa đủ để có cảm xúc tích cực, nhưng không nên cụ thể đến mức bắt đầu cảm thấy cảm xúc tiêu cực.

Khi bạn nói tới thứ bạn muốn và lý do khiến bạn muốn cái đó, thường là bạn cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng khi bạn nói tới thứ bạn muốn và làm thế nào thứ đó sẽ đến với bạn, thì nếu ngay bây giờ bạn còn chưa nhận ra cách nó khai triển, ý nghĩ cụ thể đó sẽ làm bạn có cảm giác tệ hơn. Nếu bạn nói về việc ai sẽ giúp cho điều đó đến với bạn, khi nào điều đó đến, hoặc nó sẽ đến từ đâu, và bạn không có câu trả lời nào thì những ý nghĩ cụ thể đó sẽ ngăn trở hơn là giúp đỡ bạn. Vấn đề thực sự nằm ở chỗ bạn cụ thể trong chừng mực bạn có thể, nhưng vẫn tiếp tục cảm thấy dễ chịu.

-----o0o-----

Trích: Luật Hấp Dẫn – Những Bài Giảng Cơ Bản Của Abraham

Tác Giả: Esther & Jerry Hicks

Người Dịch: Đức Tĩnh

NXB: Thế Giới, Năm 2017

Ảnh: nguồn Internet

Bài viết liên quan