MỐI QUAN HỆ CÀNG SÂU SẮC TINH THẦN LÃNH ĐẠO CÀNG MẠNH MẼ - TRÍCH "NHÀ LÃNH ĐẠO KHÔNG CHỨC DANH" – ROBIN SHARMA

MỐI QUAN HỆ CÀNG SÂU SẮC TINH THẦN LÃNH ĐẠO CÀNG MẠNH MẼ

NHÀ LÃNH ĐẠO KHÔNG CHỨC DANH – ROBIN SHARMA

---o0o---

Ông ngừng lại ngửi một đóa hồng rồi tiếp tục, “Đừng làm con khủng long! Anh sẽ bị tiêu diệt.” Ông nói tiếp, hơi cao giọng nhưng vẫn nhẹ nhàng, “Lãnh-đạo-Không-Chức-danh! Anh biết rất rõ rằng anh không cần chức danh để trở thành một nhà lãnh đạo. Anh không cần phải là một nhà quản lý mới có thể đánh thức những tiềm năng tốt nhất của các bạn đồng nghiệp và tạo một tác...
MỐI QUAN HỆ CÀNG SÂU SẮC TINH THẦN LÃNH ĐẠO CÀNG MẠNH MẼ - TRÍCH

MỐI QUAN HỆ CÀNG SÂU SẮC TINH THẦN LÃNH ĐẠO CÀNG MẠNH MẼ

NHÀ LÃNH ĐẠO KHÔNG CHỨC DANH – ROBIN SHARMA

---o0o---

Ông ngừng lại ngửi một đóa hồng rồi tiếp tục, “Đừng làm con khủng long! Anh sẽ bị tiêu diệt.” Ông nói tiếp, hơi cao giọng nhưng vẫn nhẹ nhàng, “Lãnh-đạo-Không-Chức-danh! Anh biết rất rõ rằng anh không cần chức danh để trở thành một nhà lãnh đạo. Anh không cần phải là một nhà quản lý mới có thể đánh thức những tiềm năng tốt nhất của các bạn đồng nghiệp và tạo một tác động tuyệt vời đến nền văn hóa của tổ chức. Anh không cần phải là một nhà quản trị mới có thể xây dựng những mối quan hệ gắn bó với mọi người xung quanh để họ lao vào các sản phẩm và dịch vụ của anh. Anh chỉ cần cố gắng hết sức mỗi ngày để thể hiện con người tốt nhất của anh và làm nên những khác biệt kỳ diệu trong cuộc sống của những người khác. Đó là yêu cầu duy nhất, Blake ạ. Và nếu anh có thể tập trung quanh mình những người nhiệt tình và siêu việt, luôn làm việc với khả năng cao nhất của họ, thì tổ chức của anh sẽ thành công đến mức không tưởng tượng nổi – không chỉ vào những thời điểm thuận lợi mà cả vào những thời kỳ khó khăn. Nếu anh nhìn những công ty tốt nhất ở Mỹ, họ không chỉ có những đội nhóm bao gồm những thành viên luôn làm việc hết sức, mà họ còn có những con người với những mối quan hệ ấn tượng nhất. Anh thấy đấy, Blake, kinh doanh thật sự không gì khác hơn là một cuộc nói chuyện. Nếu nền văn hóa nơi anh làm việc bỏ quên việc phát triển các cuộc nói chuyện và nuôi dưỡng mối quan hệ thì cuộc nói chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ kết thúc. Và việc kinh doanh sẽ sụp đổ!”

Jackson bước đến hộp dụng cụ, mở ngăn kéo lấy ra một gói đồ nhỏ mang đến chỗ tôi. Tommy vẫn đang đứng ngắm các tòa nhà và những bông hoa kỳ lạ trong vườn.

“Đây, mở ra nào,” Jackson lịch sự yêu cầu.

Tôi mở gói đồ ra. Bên trong là một nhúm hạt giống.

“Cả cuộc đời tôi giờ chỉ xoay quanh việc làm vườn mà thôi. Tôi luôn luôn ngạc nhiên khi từ những hạt giống có vẻ khô cằn này, với một chút chăm sóc kiên nhẫn, có thể trở thành những cây hoa tuyệt đẹp. Và cũng tương tự với nguyên tắc mà tôi chia sẻ với anh. Nếu anh nuôi dưỡng mối quan hệ tốt với mọi người – dù là những đồng nghiệp ở nhà sách hay những khách hàng mà anh gặp hàng ngày, ưu tiên số một của anh – thì anh sẽ gặt hái được tất cả những thành công và hạnh phúc trong sự nghiệp. Nhưng cũng giống như làm vườn, việc đó đòi hỏi nhiều nỗ lực và rất nhiều kiên nhẫn. Anh cần phải không ngừng ‘vun tưới’ cho mối liên kết giữa anh và mọi người, nếu anh hiểu tôi nói gì. Nhưng sự tưởng thưởng tuyệt vời mà nó đem lại sẽ rất đáng giá. Tục ngữ có câu: “Gieo nhân nào gặt quả nấy.”

“Thật thú vị, ông Jackson. Giờ thì tôi hiểu rằng những năm qua mình đã viện lý do không có chức danh, quyền thế nên không thể xây dựng đội nhóm và định hình nền văn hóa cho tổ chức mình. Trước đây tôi thường than phiền rằng mình quá bận rộn nên không thể giúp đỡ những người xung quanh thể hiện tốt nhất khả năng của họ. Tôi chỉ biết ngồi đổ lỗi thay vì đứng dậy làm những gì mình có thể làm. Tôi chỉ là một nạn nhân thất bại và đáng thương hại.”

“Thế những người làm việc chung với anh có khuyến khích và hỗ trợ anh trong công việc không?”

Tôi ngừng lại, “Không, có vẻ là không. Thật sự tôi không cảm thấy đó là nơi dành cho mình. Tôi không cảm thấy mình là một phần trong nhóm. Tôi thật sự không có cảm giác gắn kết với bất cứ ai.”

“Không có gì ngạc nhiên cả. Anh đã không nỗ lực xây dựng mối quan hệ với họ. Anh có thể lý luận rằng đơn giản là anh không có thời gian. Cá nhân tôi nghĩ rằng anh không thể không dành thời gian cho những người mà anh dành hầu hết thời gian trong ngày cho họ. Hãy nghĩ về điều đó, Blake. Những giờ tốt nhất của những ngày tốt nhất trong những năm tốt nhất cuộc đời anh, anh sống giữa những người bạn đồng nghiệp. Có hợp lý không nếu anh không buồn tìm hiểu họ và xây dựng những mối quan hệ tốt nhất với họ? Anh sẽ kết bạn. Anh sẽ có cảm giác mình thuộc về nơi đó. Anh sẽ cảm nhận được một cộng đồng khích lệ xung quanh anh. Và khi mọi người thấy anh bắt đầu hỗ trợ họ, họ sẽ đền đáp lại. Quy luật ‘bánh ít đi, bánh quy lại’ là một trong những quy luật mạnh mẽ nhất khi nói về các mối quan hệ. Khi anh thật lòng giúp đỡ người khác thì họ cũng sẽ làm mọi việc để tận tình giúp đỡ anh. Khi anh thể hiện tinh thần đồng đội với người khác thì họ cũng sẽ thể hiện tinh thần đồng đội với anh. Đó là bản chất con người. Giúp người khác thành công, họ sẽ giúp anh thành công. Nhưng trước khi ai đó đưa tay ra với anh thì anh phải đưa tay ra với họ. À, và hãy nhớ rằng những Lãnh-đạo-Không-Chức-danh giúp mọi người thành công trong một nhóm nhiều hơn là họ có thể đạt được một mình. Đó là điểm chính yếu. Một điều khác cần nhớ, những Lãnh-đạo-Không-Chức-danh luôn là người hành động đầu tiên. Đừng đợi người khác tìm đến anh trước để bắt đầu một mối quan hệ. Anh hãy dẫn đường.”

“Dẫn đường đến những thay đổi mà tôi mong muốn nhất,” tôi nói.

Chính xác. Hãy cho đi những gì anh muốn nhận được nhất. Đó là một trong những bài học giá trị nhất mà tôi có thể chia sẻ với anh. Nếu anh muốn được hỗ trợ, hãy hỗ trợ người khác nhiều hơn. Nếu anh muốn được ngợi khen, hãy khen ngợi người khác nhiều hơn. Nếu anh muốn được tôn trọng, anh cần phải tôn trọng người khác trước. Và rồi mọi thứ sẽ quay lại với anh. Việc cho đi sẽ bắt đầu quá trình nhận về.”

“Tuyệt thật!” tôi thốt lên.

“Và hãy luôn ghi nhớ một ý tưởng lớn: Cách tốt nhất và duy nhất để khích lệ những người bạn đồng nghiệp trở thành những lãnh đạo tự nhiên là chính anh hãy trở thành một tấm gương lãnh đạo. Dám chắc hôm nay anh đã nghe điều đó nhiều lần rồi, nhưng tôi vẫn cần lặp lại vì nó rất quan trọng. Lãnh đạo bằng cách làm gương là một trong những công cụ mạnh mẽ nhất để tác động tích cực lên người khác. Không ai thích bị bắt phải thay đổi cả. Bản chất tự nhiên của chúng ta là phản ứng lại khi bị kiểm soát. Đó là lý do tại sao khi anh bắt buộc người ta phải thể hiện những gì tốt nhất, họ thường có cảm giác như anh đang tước đoạt tự do của họ. Nhưng khi anh đứng lên giữa tâm điểm ánh sáng và thể hiện những gì tốt nhất của anh thì nghĩa là anh đang vẽ ra cho họ một viễn cảnh về những gì có thể. Giây phút anh đứng lên với tinh thần lãnh đạo tỏa sáng, tấm gương của anh sẽ dễ dàng thúc đẩy mọi người cùng đứng lên và tỏa sáng. Việc cống hiến tất cả để viết lại câu chuyện về sự tuyệt vời của chính mình sẽ thúc đẩy tất cả những người làm việc với anh cùng viết lại câu chuyện về người lãnh đạo nội tâm của họ. Và con người là như thế.”

Jackson vừa tiếp tục nói một cách nhiệt tình vừa bắt đầu dạo quanh các khóm hoa, tỉa vài chiếc lá, xới đôi chút đất và nâng niu các bông hoa để thưởng thức hương thơm. Tôi nhìn thấy một nụ cười mãn nguyện nở trên môi ông. Rõ ràng ông rất yêu thiên nhiên.

“Ông thật sự hạnh phúc khi ở đây phải không?” tôi nhận xét.

“Niết bàn,” ông đáp. “Tôi cũng thật sự hạnh phúc khi còn làm kinh doanh nhiều năm trước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng sự nghiệp của mình có thể đi xa đến thế. Thật đáng kinh ngạc với những gì mà những bước tiến nhỏ đều đặn mỗi ngày có thể đưa anh đến sau một quãng thời gian. Hầu hết chúng ta đều có thể đạt đến tầm cỡ thế giới trong sự nghiệp của mình. Nhưng rất ít người trong chúng ta chịu cố gắng một thời gian đủ dài để trở nên xuất sắc. Có lẽ Tommy đã kể cho anh nghe vài câu chuyện về tôi và công ty mà tôi xây dựng nên nhờ sự giúp đỡ của những người bạn phi thường đã cùng tôi làm việc.”

“Ồ, tôi tưởng ông là một Chủ tịch Hội đồng Quản trị?” tôi không hiểu rõ lắm khi Jackson ngụ ý rằng ông chỉ là một trong nhiều nhân viên ở tập đoàn công nghệ mà ông làm việc.

“Đúng vậy. Nhưng tôi không bao giờ quên rằng người khiêm tốn nhất là người vĩ đại nhất. Ngôi sao nhạc Jazz Wynton Marsalis đã nói: “Chỉ có những người khiêm tốn mới tiến bộ”. Những thành công đặc biệt không bao giờ được hoàn thành chỉ với một người. Mục tiêu càng lớn thì càng cần có nhiều người giúp đỡ. Giấc mơ càng lớn thì đội nhóm càng quan trọng. Điều đó khiến tôi nhớ lại câu nói của nhà toán học Isaac Newton: ‘Nếu tôi thấy được nhiều hơn người khác, đó là do tôi đã đứng trên đôi vai của người khổng lồ’. Tôi có được thành công như ngày nay là nhờ những người đã cùng làm việc với tôi khi chúng tôi cùng leo lên đỉnh núi và cùng xây dựng nên công ty đó. Tôi không bao giờ quên rằng mỗi buổi sáng, họ phải rời sự êm ấm của gia đình để đến làm việc với tôi, mang lại cho tôi những gì tốt nhất mà họ có được. Vì vậy mỗi khi tôi nghĩ đến những thành công mà chúng tôi cùng trải qua, hoặc khi có ai, chẳng hạn như các phương tiện truyền thông, cho rằng thành công đó là của riêng tôi, tôi lại tiết lộ với họ một bí mật: chính nhờ mối quan hệ cộng đồng thân thiết mà chúng tôi có thể thành công trong mọi việc. Nói cách khác, chúng tôi đạt được những chiến thắng vẻ vang vì chúng tôi đã đồng cam cộng khổ với nhau. Anh thấy đấy, một tổ chức bất khả chiến bại thật sự là nơi những mối quan hệ chặt chế gắn kết toàn bộ mọi người và tất cả cùng tập trung vào một kết quả phấn khích.”

Jackson bước đến một hồ nước. Trên mặt hồ điểm những bông hoa súng trắng thanh khiết. Ông rút trong túi ra một đồng xu rồi đưa cho tôi.

“Này, anh hãy ước điều gì đó rồi thảy đồng xu xuống hồ. Hôm nay là một ngày may mắn của anh đấy.”

Tôi quăng đồng xu xuống nước. Tommy đang đứng nhìn tôi từ góc sân phía bên kia. Trông ông vẫn luộm thuộm như khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên ở nhà sách vài ngày trước. Ông vẫn mặc chiếc áo gi-lê kỳ quặc với chiếc quần sờn rách. Nhưng lúc này tôi nhìn ông bằng con người thật sự của ông bên trong vẻ ngoài kỳ dị ấy: một người lãnh đạo thực sự và một con người hào phóng. Và tôi không thể không biết ơn món quà khổng lồ mà người đàn ông này đã mang đến cho tôi – món quà của sự nhận biết rằng tôi có thể lãnh đạo một cách xuất sắc, bất kể tôi làm việc ở đâu và những gì đã xảy ra với tôi trong quá khứ. Dù vậy, tôi bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Tôi bắt đầu nhận ra rõ ràng hơn rằng Tommy đã già. Tôi tự hỏi ông có thể sống bao lâu nữa. Tôi bỗng cảm thấy thoáng buồn.

Tiếng Jackson vang lên, “Anh có thấy những gợn sóng lan khắp mặt hồ chỉ vì anh đã quăng một đồng xu xuống nước không, Blake?”

“Tôi thấy,” tôi thoải mái đáp.

“Những mối quan hệ trong một tổ chức cũng giống như vậy đấy. Mọi người đều quan trọng. Mọi hành động của mỗi người trong nhóm đều quan trọng. Và mỗi mối quan hệ đều gần như xuyên suốt khắp công ty. Một mối quan hệ gắn bó có thể khuyến khích một mối quan hệ khác, mối quan hệ khác đó lại khuyến khích một mối quan hệ khác nữa. Và hiệu ứng gợn sóng cuối cùng sẽ quyết định nền văn hóa của toàn bộ nơi đó sẽ như thế nào, cũng như chất lượng kết quả mà tổ chức đó sẽ đạt được. Khi còn trẻ, tôi đi thực tập ở công ty đầu tiên mà tôi làm việc. Ở đó, tôi được học một khóa huấn luyện mà tôi không bao giờ quên.”

“Có điều gì đặc biệt thế?” tôi hỏi.

“Nó đặc biệt bởi những gì tôi học được về tầm quan trọng của việc xây dựng những mối quan hệ sâu sắc, mạnh mẽ và sự tin tưởng lẫn nhau. Vào cuối khóa huấn luyện, chúng tôi phải làm một bài kiểm tra để xem chúng tôi có nhớ những ý chính được dạy hay không. Câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra đó là: “Hãy cho biết tên của người lao công trong công ty, người đàn ông lớn tuổi quét dọn văn phòng của chúng ta mỗi buổi tối. Tôi thật sự không có ý tưởng gì cả. Tôi từng thấy ông ấy lau nhà và đổ rác vào những buổi tối lại làm việc trễ, nhưng tôi chưa bao giờ bỏ thời gian ra nói chuyện với ông ấy dù chỉ vài câu. Tôi chỉ nghĩ là điều đó không quan trọng. Ông ấy chỉ là một người quét dọn mà thôi. Và thế là tôi thi rớt. Không ai đậu nếu không trả lời đúng câu hỏi đó. Ngày hôm đó tôi nhận được một bài học mà tôi còn nhớ mãi cho đến hôm nay: Nếu anh thật sự muốn công ty anh trở thành một công ty hàng đầu, mọi người trong công ty đều quan trọng. Mọi người trong một tổ chức đều quan trọng. Mọi người đều cần phải gắn bó và kết nối với nhau. Bởi vì chất lượng những mối quan hệ của các thành viên trong một tổ chức sẽ quyết định chất lượng của tổ chức đó. Những mối quan hệ tốt mang đến cho anh một công ty tốt. Những mối quan hệ đặc biệt mang đến cho anh một công ty đặc biệt.”

---o0o---

Trích: “Nhà Lãnh Đạo Không Chức Danh”

Tác giả: Robin Sharma

Nguời dịch: Nguyễn Minh Thiên Kim

Nhà Xuất Bản Trẻ - 2018

Ảnh: nguồn Internet

Bài viết liên quan