TÔI ĐƯỢC CHỮA LÀNH - SỰ SỐNG BẤT TỬ  - JEFFREY LONG - PAUL PERRY

“Tôi bỗng thấy mình ‘bồng bềnh’ bên ngoài chiếc xe, bên cạnh một thực thể ánh sáng. Đoàn xe lửa vẫn lướt qua vun vút, nhưng bầu không khí tĩnh lặng một cách tuyệt đối. Thực thể ánh sáng đó có hình dáng lẫn gương mặt như con người, mang dáng dáp một người đàn ông – và đẹp tuyệt trần. Tôi được ‘phán bảo’ rằng mình được chọn lựa sự sống hay chuyển tiếp sang ‘tầng...
TÔI ĐƯỢC CHỮA LÀNH - SỰ SỐNG BẤT TỬ  - JEFFREY LONG - PAUL PERRY

TÔI ĐƯỢC CHỮA LÀNH

SỰ SỐNG BẤT TỬ  - JEFFREY LONG - PAUL PERRY

---*---

Trên đường về nhà sau khi khám nha sĩ, Michaele S. băng ngang qua đường ray và bị tàu lửa húc văng chiếc xe chở cô cùng đứa con gái chín tuổi. Cô chỉ kịp lấy thân che cho con mình trước khi toàn bộ gương mặt bị đập mạnh vào vô lăng.

Con gái cô chỉ bị xây xát nhẹ, nhưng cú va đập đã khiến Michaele gãy nhiều chiếc răng và chấn thương sọ não nghiêm trọng. Cô chỉ đủ tỉnh để biết con gái mình vẫn an toàn, và rồi mọi thứ tối sầm lại:

“Tôi bỗng thấy mình ‘bồng bềnh’ bên ngoài chiếc xe, bên cạnh một thực thể ánh sáng. Đoàn xe lửa vẫn lướt qua vun vút, nhưng bầu không khí tĩnh lặng một cách tuyệt đối. Thực thể ánh sáng đó có hình dáng lẫn gương mặt như con người, mang dáng dáp một người đàn ông – và đẹp tuyệt trần. Tôi được ‘phán bảo’ rằng mình được chọn lựa sự sống hay chuyển tiếp sang ‘tầng tiếp theo’. Những ý niệm ấy được truyền qua tâm ý, tôi hiểu nó nhưng không cách gì mô tả lại được.

Sau đó tôi được cho thấy kết tinh của quãng đời đã qua – không phải những khung cảnh rời rạc, mà như thể toàn bộ cuộc đời của mình được cô đọng lại. Cuộc đời của tôi hiển lộ chân thật như nó vốn có mà không hề bị bất cứ phán xét nào. Mọi lựa chọn của tôi, dù là gì chăng nữa, cũng không bị đánh giá. Lời gọi mời ‘đi tiếp’ đúng là điều tôi hằng hoài vọng. Và rồi tôi nhìn xuống, qua lớp kính chắn gió của chiếc xe là con gái của tôi đang ngồi ở ghế sau, nức nở khi không thể với tới thân xác tôi.

Ngay giây phút nhìn thấy con gái, tôi nhận ra cuộc sống trần thế đã được an bài cho mỗi linh hồn. Tôi cứu con gái vì đó là lựa chọn của tôi, không phải vì thôi thúc bởi bản năng làm mẹ, không có bất cứ phán xét đúng sai cho mọi hành động. Tôi đã chọn cuộc sống này, và thực thể ánh sáng đưa tôi đến một chốn khác. Chúng tôi ‘di chuyển’ xuyên qua cõi vô cực – không ngôn từ nào đủ để diễn tả nó – và quả thực tại đây, ngôn ngữ đã không còn hiệu lục.

Vùng vô cực vừa là khoảng không, vừa không phải. Chúng tôi tới được một nơi lưng chừng mà thực thể ấy được gọi là Tình Yêu. Người vẫy tay và nói: ‘Đây là Tình Yêu. Nguồn sinh lực ấy luôn hiện diện, luôn chảy quanh con, đong đầy yêu thương và không bao giờ cạn. Điều duy nhất con cần làm là mở lòng ra và đón nhận nó. Và nó sẽ chữa lành con’. (Tại thời điểm đó, tôi nghĩ Linh Hồn Tối Cao ấy nói đến việc chữa lành thương tổn cơ thể, dù đúng là vậy, nhưng nó còn vượt xa hơn thế – là những minh kiến tôi nghiệm ra nhiều năm sau trải nghiệm này). Chưa bao giờ tôi có thể diễn đạt lại đầy đủ những gì trải qua ở đó; bởi nó vượt ngoài ngôn từ của loài người. Tình yêu vừa bất tận, vừa chứa đựng trong từng sinh thể; vô sắc và muôn trạng sắc màu; vô thể và lại toàn thể. Nó là nguồn sáng sống động, hữu hình, và nhiệm màu. Là vạn vật, lẫn không phải bất cứ thứ gì. Hiện hữu nhưng không bị sở hữu bởi cá nhân. Vừa muôn hình vạn trạng, vừa vô hình vô tướng. Tôi cảm nhận niềm hân hoan trong trạng thái bình an, tĩnh tại không gì sánh nổi.

Rồi bỗng tôi quay trở lại cơ thể mình. Tôi quay mặt khỏi con gái đang sợ chết khiếp và cố tìm lại phản xạ hít thở. Tôi có thể ‘thấy’ hơi thở chạy dọc cơ thể mình. Tiếp đó tôi nghe ‘giọng nói’ bảo tôi không được nuốt ngược máu nữa mà phải nhổ ra. Tôi không thể thoát ra khỏi chiếc xe, phải một lúc mới có nhân viên đường sắt chạy đến và hỏi tôi có sao không. Tôi đã bật cười khi nghe câu hỏi đó, và tôi chẳng nhớ lúc đó mình đã trả lời những gì.”

Michaele ở trong trạng thái “duy trì mức độ nhận thức và ý thức tăng tiến liên tục kéo dài nhiều ngày” sau biến cố, tiếp nối bởi một đợt trầm cảm khi đối mặt với sự thật rằng cô ấy phải trở về cuộc sống trần thế.

“Tôi cảm thấy bản thân đã khác đi hoàn toàn, nhưng mọi tình trạng trong cuộc sống tôi vẫn chẳng có gì thay đối. Tôi vẫn phải vật lộn với mớ hỗn độn mình tạo ra trước khi xảy ra tai nạn. Tôi đã kỳ vọng trái nghiệm tuyệt diệu ấy sẽ là phép màu không chỉ chuyển hóa tôi, mà cả cuộc sống của tôi. Ba mươi sáu năm sau, tôi mới nghiệm ra đúng như vậy. Tình yêu luôn tuôn chảy, và tất cả những gì chúng ta phải làm là đón nhận nó. Trải nghiệm ấy vẫn nguyên vẹn trong tôi không chút phai nhạt.”

---*---

Trích: “Sự Sống Bất Tử - Khám Phá Chấn Động Mới Về Đấng Tạo Hóa Và Một Thế Giới Khác”

Nguyên tác: God and the Afterlife.

Việt dịch: Nguyễn Đức Nhật

NXB. Tổng hợp Tp.HCM, 2019

Bài viết liên quan