HOA SEN TRONG TIM - TRÁI TIM KHÔNG: CUỘC ĐỜI VÀ THƠ CỦA THIỀN SƯ YANTRA AMARO – PHAN VIỆT CHẤP BÚT

HOA SEN TRONG TIM

TRÁI TIM KHÔNG: CUỘC ĐỜI VÀ THƠ CỦA THIỀN SƯ YANTRA AMARO – PHAN VIỆT CHẤP BÚT

–––––o0o–––––

Tôi trở lại Sunnataram năm 2008. Suốt hai tháng sau khi về chùa, tâm tôi tỉnh hoàn toàn nên không thể ngủ. Suốt 2 tháng, tôi không ngủ.
HOA SEN TRONG TIM - TRÁI TIM KHÔNG: CUỘC ĐỜI VÀ THƠ CỦA THIỀN SƯ YANTRA AMARO – PHAN VIỆT CHẤP BÚT

Tôi trở lại Sunnataram năm 2008. Suốt hai tháng sau khi về chùa, tâm tôi tỉnh hoàn toàn nên không thể ngủ. Suốt 2 tháng, tôi không ngủ. Nhưng thân không theo kịp tâm nên thân có lúc mệt. Nó bị hạn chế so với tâm. Tôi đi đến bác sĩ. Họ kê cho tôi một số loại thuốc. Sau đó thì tôi có thể ngủ. Và dần trở lại bình thường.

Nhưng tôi không ở lại chùa. Tôi vẫn giữ nơi ở trong rừng của mình. Từ đó đến nay, 11 năm qua, tôi đi đi về về giữa rừng Redwood và chùa. Tự do. Tôi ở chùa chừng 1 tháng rồi lại về rừng, rồi lại ra chùa. Cứ đi đi lại lại như vậy. Dịp Phật Đản, Năm Mới, hoặc có khách từ các nước sang, hay các đệ tử cần tôi, thì tôi về chùa. Mỗi lần từ rừng về chùa, tôi đi tàu và xe buýt mất hơn một ngày. Nếu không có việc gì thì tôi ở rừng. Tôi nghĩ tôi giống những con lợn rừng. Không phải lợn nhà. Khi ở rừng, tôi khỏe hơn.

Nhưng bây giờ, tôi không ở lều như hồi trước. Một thời gian sau khi tôi về chùa, có người cúng dường cho tôi một cái nhà xe của hãng Coachman (trailer). Nó như một căn hộ di động có bánh, có thể móc vào xe ô tô kéo đi. Bên trong có phòng khách, phòng ăn, nhà tắm. Có cả một chút không gian để đi bộ. Có điện, nước, lò sưởi. Rất tiện nghi. Có lẽ là quá tiện nghi. Cho nên tôi ngủ hơi nhiều (cười). Đến giờ, vẫn không ai biết nơi ở trong rừng của tôi. Mỗi lần tôi về rừng, các đệ tử chỉ đưa tôi ra bến tàu ở Escondido rồi tôi tự đi tiếp.

Tôi sẽ tiếp tục sống thế này khi còn đủ sức khỏe.

Sống thế này là thế nào à? Nó rất đơn giản. Không ngày tháng. Không lịch trình và kế hoạch. Nó thuần nhất một việc: giúp đỡ chúng sinh. Chỉ có vậy. Trước đây, tôi nhiều kế hoạch, nhiều dự định, muốn làm cái này, làm cái kia. Giờ thì không. Không mong cầu bất kỳ điều gì. Không lo lắng bất kỳ điều gì. Nếu có thể giúp ai thì tôi giúp. Nếu có cơ hội, tôi sẽ giúp. Nếu không cũng không sao. Tôi không cố gắng làm bất kỳ điều gì nhưng cũng không từ bỏ. Sby, sby… Tôi biết một số đệ tử của tôi vẫn cần tôi giúp. Họ còn chưa an toàn. “Chưa an toàn” nghĩa là gì? Là họ vẫn có thể luân hồi trở lại các cõi thấp. Họ chưa kết thúc trong tâm. Họ có thể giấu nhưng tôi biết.

Một năm vài lần, tôi đi các thành phố khác giảng pháp. Những đệ tử trước đây tu học với tôi giờ trụ trì chùa ở nhiều bang; tôi tới trợ giúp họ một chút. Có nhiều lời mời đi các nước nhưng lâu rồi tôi không đi. Thực sự thì trong thế giới này, không có nơi nào mà tôi còn cảm thấy cần phải tới. Nếu có cơ hội, tôi sẽ thăm lại Mông Cổ, hoặc Trung Quốc. Nhất là Mông Cổ. Trời ở đó xanh trong. Con người tốt bụng. Tôi thấy rất thân thuộc với họ. Nhưng không quan trọng. Từ lâu lắm rồi, tôi không còn đi để du lịch ngắm cảnh. Không có nhu cầu đó. Tôi chỉ đi để giúp. Đi đâu cũng chỉ để giúp đỡ. Ở đâu cũng chỉ tỏa năng lượng giúp chúng sinh kết thúc khổ đau. Ở đâu cũng chỉ có như vậy. Giúp mà không cần họ biết.

Đến tháng 10 này, tôi sẽ bước vào tuổi 69. Tôi không muốn sống quá tuổi của Đức Phật. Đức Phật sống 80 tuổi. Với tôi, 80 là đủ. Đấy là nếu sức khỏe cho phép. Tôi có thể chủ động với cái chết. Một ngày nào đó, khi thấy đủ rồi, tôi sẽ ngồi xuống và đi. Chết ở đâu cũng được. Không quan trọng. Ở Mỹ hay ở chỗ nào cũng được. Không quan trọng. Người ta có thể làm bất cứ điều gì với xác của tôi sau khi tôi chết. Không quan trọng. Thiêu là dễ nhất. Dù thế nào, tôi biết là mình sẽ chết bình an. Trong đời này, tôi nghĩ mình đã làm đủ. Tôi có thể tôn trọng mình. Tôi có thể tôn trọng những gì mình đã làm. Không có gì hối tiếc.

Đừng sợ chết. Tất cả sinh linh đều phải bệnh, phải già, và phải chết. Kể cả Đức Phật, Chúa Giê-su hay giáo chủ bất cứ tôn giáo nào. Không một ai sống mãi. Thực tế là rất ít người sống quá tuổi 100. Chết và sống là hai mặt của cùng một đồng xu. Không thể chia cắt. Đây là sự thật. Đây là sự thật tuyệt đối của mọi hiện hữu. Là sự thật của toàn thể thế giới tự nhiên. Không gì tồn tại mãi, kể cả thế giới này, kể cả mặt trời, mặt trăng, các vì sao, hay bất kỳ thứ gì trong vũ trụ. Chúng luôn biến đổi, chắc chắn phải biến đổi.

Tháng 10 này tôi cũng sẽ về thăm Thái Lan. Tôi rời Thái đã 25 năm. Đây là lần thứ 4 tôi trở lại. Lần đầu tiên là năm 2014, tức là 20 năm sau khi tôi đi. Mỗi lần tôi về, các đệ tử cũ vẫn đến rất đông. Họ vẫn nhớ những ngày tháng cũ. Họ khóc và họ vẫn muốn sửa lại những gì xảy ra trong quá khứ. Nhưng tôi nói không cần thiết. Không cần giải thích, thanh minh. Không cần sửa bất cứ điều gì. Không cần làm bất kỳ điều gì. Không cần lo về bất cứ điều gì cả.

Nếu phải tóm tắt cốt tủy lời dạy của Đức Phật trong một câu, tôi sẽ nói “No ego, no problem.” “Không có cái tôi thì không có vấn đề gì cả”. Nếu chúng ta còn bám giữ tôi là ai, thì chúng ta vẫn còn cái tôi và mọi vấn đề đều xuất phát từ đó.

Sự thật thì tất cả chúng ta đều không là cái gì cả. Không phải là bất cứ cái gì. Đừng tò mò tìm hiểu mình từng là ai trong tiền kiếp. Cũng đừng nói với người khác về kiếp quá khứ của họ. Khi ta nói với ai đó về tiền kiếp, họ sẽ muốn tìm hiểu. Họ sẽ không thẳng chân pháp. Họ không đi trực tiếp vào lõi của chân pháp. Không thẳng giác ngộ, giải thoát. Họ sẽ mắc kẹt ở chuyện họ từng là ai. Cũng đừng chú trọng chuyện thần thông. Đừng chú trọng kể cả phước báu, công đức. Không cần. Chỉ có hiện tại. Lúc này.

Lúc này, tôi chỉ ngồi cho mọi người được vui.

***

Nếu có một thông điệp gì cho người khác thì nó là thế này: Giúp đỡ người khác là năng lực tuyệt vời nhất của một đời sống làm người. Hãy làm điều đó trong lúc chúng ta còn sống.

Giúp đỡ như thế nào? Hãy giúp bằng nội lực của sự thấu pháp. Nếu không, ta vẫn có thể giúp nhưng nó sẽ không rốt ráo. Nó sẽ không thể thực sự kết thúc ảo tưởng, kết thúc khổ cho người khác. Nó có thể sai lầm. Khi ta thấu pháp, chính ta là pháp thì ta có thể giúp rất chính xác bởi vì ta đã tự trải nghiệm và tỏ tường từ trong ra ngoài. Làm gương rất quan trọng. Muốn dạy người khác cái gì, ta phải biết rõ cái đó. Nếu chỉ biết từ sách vở thì không được. Phải thấu từ tâm. Nó phải có lực từ sự tự trải nghiệm. Khi ta đã tự là bằng chứng sống, ta có thể giúp người khác rất nhiều.

Dù một người đang làm gì trong đời, hãy dành thời gian để học pháp. Đừng dành tất cả thời gian cho công việc, sự nghiệp. Hãy sắp xếp thời gian học pháp, tìm sự thật. Không cần học theo kiểu nặng nhọc, khó khăn. Không cần phải ngồi thiền nhiều giờ. Chỉ cần ngồi nửa tiếng, thậm chí 15 phút mỗi ngày là đủ. Rồi đi bộ. Và hãy quán chiếu, nhìn sâu vào mọi hiện tượng. Hãy thấy pháp, thấy sự thật trong mọi thứ ta làm hàng ngày. Thấy pháp trong công việc. Thấy pháp khắp nơi. Thấy pháp trong mọi hiện hữu, mọi tiếp xúc. Mình là pháp, là sự thật; mọi thứ đều là pháp, là sự thật.

Hãy nhận ra sự thật để giải thoát thật sự. Như thế ta có thể giúp được rất nhiều người. Quanh thế giới này, con người vẫn còn rất nhiều đau khổ. Họ cần giúp đỡ. Họ vẫn chưa biết sự thật, chưa biết chân pháp. Kể cả họ có thể đọc sách pháp nhưng họ chưa có pháp trong tim. Hai chuyện này khác nhau. Chỉ đọc hiểu về pháp không đủ. Nó chỉ như đọc thực đơn chứ chưa được ăn và vẫn đói. Khi ta đã tự do khỏi mọi dính mắc, ta sẽ có một năng lượng rất lớn lao để làm mọi việc một cách chính xác và có ích cho mọi người.

Này con, con có một viên kim cương trong tim. Con có một bông hoa sen đặc biệt trong tim. Con hãy để bông hoa sen đó bung nở.

Tâm giải thoát

Tâm giải thoát
Đã sạch mọi phiền não
Tận triệt nhân đau khổ
Đức Phật, các bậc A-la-hán, và sinh linh lớn nhỏ
Khi đã tự do trước đau khổ
Đều đã nhập vào tính nhất thể của vũ trụ bao la
Dù mỗi người biểu thị năng lực và tính cách riêng
Dù họ phô bày những thói quen khác biệt
Giống những cái cây trong một khu rừng lớn
Dù khác giống khác loài vẫn cùng bản chất Như.

Dù cái gì đến, dù cái gì đi

Dù cái gì đến,
Dù cái gì đi,
Đức Phật đã nói,
Chỉ là dòng chảy tự nhiên
Con hãy giữ tâm mình bình lặng.
Chỉ nhận biết và dùng trí tuệ
Thực hiện công việc, bổn phận trong đời.
Trong bền bỉ, dẻo dai.
Mở trái tim sống yêu thương, tử tế.
Rồi thiện lành sẽ tự nảy nở.
Đừng để mình thối chí, nản lòng.
Cứ bền bỉ, kiên tâm
Làm việc tốt.

Cho và rồi quên

Sự cho đi nuôi dưỡng thế giới
Bất kể ai cho và lúc nào cho.
Sự cho đi giúp thế giới hài hòa
Cho đi chữa lành muôn bệnh
Cho đi làm dịu những trái tim đau khổ
Thế nên con hãy cho!
Khi cho đi, hãy cho bằng cả tấm lòng thành
Cho đi hoàn toàn, tự nguyện
Trọn vẹn và chân thành nhất
Không toan tính, không đòi hỏi, cầu mong.
Cho và rồi quên.
Con hãy can trường khi dâng hiến.

Thông điệp cao cả

Khi tôi nhìn sâu vào tận cùng sự sống
Đang hiển hiện trong muôn vạn hình hài
Đang chảy trôi, chuyển dịch muôn nơi
Tôi nhận ra muôn loài là bè bạn
Là anh em với cùng chung nỗi khổ:
Phải sinh, phải già, phải bệnh, phải ra đi
Và như thế, vạn cuộc đời là một
Không cuộc đời nào muốn đau khổ.
Tất thảy đều mong hạnh phúc, bình an.

Này bạn tôi ơi, ta hãy nhắc nhở nhau
Nghĩ, nói, và làm mà không gây thương tổn
Không làm hại, không khiến nhau đau khổ.
Chỉ làm những gì mang lợi ích, bình an.
Dâng tặng mọi thiện lành mình có được
Rộng tới khắp tất cả muôn loài
Khiêm hạ trải đều yêu mến, từ tâm
Học cách vững vàng, an nhiên trong muôn sự
Rót trái tim mình ngập tràn ý thiện
Một trái tim trong sáng, trọn đầy
Một trái tim cứ thế tuôn trào
Dòng suối mát lành hướng về tất thảy.

Hãy quán xét vạn sự luôn biến đổi
Luôn trôi qua, không thể nào giữ lại
Không hề có gì là Tôi, là Chính Nó
Là Ta hay là cái Của Ta

Giữa tất cả vạn duyên đang lướt qua
Hãy nhìn rõ, đến khi buông tất cả
Nhận ra không gì có một tự ngã
Chỉ còn ngập tràn vô tận rỗng rang
Mọi dính mắc đã rơi rụng biến tan.
Căng tràn trái tim nhiệt tâm giúp đỡ
Đời sống này chỉ cho đi tất cả
Chỉ hy sinh, gột rửa giúp muôn loài
Nhổ sạch cái tôi nhỏ hẹp, mê lầm
Rót đầy con tim họ toàn thiện ý
Vô tận yêu thương, sáng ngời, thông tỏ
Để đến lượt mình, họ sẽ giúp muôn loài
Được tắm pháp lành tươi mát muôn nơi.

Đấy chính là thông điệp cao cả
Từ đời sống này trao tới đời sống kia
Để mọi sinh linh, mọi sự sống được xa lìa
Tất cả khổ đau, ưu phiền mãi mãi.

–––––o0o–––––

Trích: “Trái Tim Không: Cuộc Đời Và Thơ Của Thiền Sư Yantra Amaro”

Tác giả: Phan Việt Chấp Bút

NXB Hội Nhà Văn, 2021

Ảnh: Nguồn internet

Bài viết liên quan