CHÍNH CÁI CHẾT NÀY CHẤM DỨT SỰ GIÀ CỖI - BÚT HOA - KRISHNAMURTI

NGÀY 12 - CHÍNH CÁI CHẾT NÀY CHẤM DỨT SỰ GIÀ CỖI

BÚT HOA

KRISHNAMURTI

Người dịch: Ẩn Hạc

---o0o---

Giải trừ cái đã biết sẽ chấm dứt tư tưởng; giải trừ cái đã biết là làm cho; tư tưởng chết đi từng sát-na. Chính cái chết này chấm dứt sự già cỗi.
CHÍNH CÁI CHẾT NÀY CHẤM DỨT SỰ GIÀ CỖI - BÚT HOA - KRISHNAMURTI

Ngày nào bầu trời cũng nặng trịch những đám mây đen sẫm, nhưng mây không kéo mưa tới; tuy mưa thật là cần thiết, nếu trời không mưa xối xả trong nhiều giờ thì người ta sẽ khổ sở, đồng ruộng sẽ không cung cấp một thứ gì, và tiếng nói sẽ không còn vang trong lòng sông; trời nắng làm chai cứng đất đai, màu xanh của vài tuần nay đã biến mất, mặt đất trơ trụi. Đây là một tai họa làm dân làng chung quanh khổ cực; họ đã quen với nỗi khổ, thiếu thốn, với thức ăn dè sẻn. Mưa là phép lành và, nếu không mưa bây giờ, thì không còn gì cho sáu tháng tới đây trên mảnh đất nghèo, cát, đá. Cần phải dùng đến giếng để tưới ruộng, và ruộng cũng gặp nguy cơ hạn hán. Sự sống thật vất vả và gay go, cuộc đời mang lại quá ít niềm vui. Những ngọn đồi thật là lãnh đạm; chúng đã thấy nỗi khổ xảy ra từ thế hệ này đến thế hệ khác, chúng là chứng nhân của mọi phương diện nghèo đói, của sanh và tử, chúng thuộc những ngọn đồi xưa nhất trái đất và biết rằng mình không thể làm gì hơn được. Con người đốn rừng, chặt cây để làm củi, dê hươu phá hại bụi rậm, con người cần phải sống chứ. Những ngọn đồi thật thờ ơ, đau khổ không bao giờ chạm đến chúng mà cách xa, tuy gần mà xa. Sáng nay có vài quả đồi màu xanh, những quả đồi khác màu tím và xám với nền cỏ xanh. Chúng không thể giúp đỡ một chút nào hết dù có sức mạnh và sắc đẹp, và sự an bình này tỏa ra quá tự nhiên, dễ dàng, không mãnh lực nội tại thâm sâu, quá toàn vẹn, nhưng không cội rễ. Nhưng nếu trời không mưa, sẽ không có an bình cũng như thịnh vượng. Thật là bi thương khi phải lệ thuộc vào mưa vì hạnh phúc của mình, sông ngòi và kinh đào để dẫn thủy vì xa, và nhà nước còn mắc bận bịu về chính trị, dự án. Ta cần đến nước, nước sống ngời sáng, reo nhảy, không biết mỏi, chớ không cần đến ngôn từ về hy vọng.

 Trời mưa bụi và ngay trên đồi có cầu vòng, thật tinh tế, phi thực; vòng tròn của nó chạm đến cây và lan rộng tận những ngọn đồi phía bắc. Cầu vòng không được bao lâu vì mưa bụi thật ngắn ngủi, tuy vậy cũng nhỏ xuống hằng ngàn giọt nước trên những chiếc lá răng cưa của cội cây sát bên. Ba con quạ trên cây đang giũ lông, quạt cánh màu đen xám để cho nước mưa thấm vào tận thân; chúng gọi nhau và tiếng gáy của chúng thật mừng vui; sau khi tận dụng hết những giọt nước mưa chúng chuyền qua cành khác. Đôi mắt chớp sáng nhìn thẳng vào bạn và mỏ rất đen thật bén; một chút nước chảy trong lòng sông kế bên, tạo thành một vũng nước đủ để bầy chim thường bay đến tắm. Nhưng ba con qua này có ý ngông là sáng trong cành lá tươi mát đẫm ướt. Đây là một cội cây có tầm rộng, dáng của cây thật đẹp và có nhiều chim trú ẩn ở đó ngay giữa ban ngày. Lúc nào cũng có chim chóc trong cành lá la hót, hoặc ríu rít, hoặc cãi nhau chí chóe. Cây cối thật đẹp trong sự sống cũng như trong cái chết; chúng cứ sống và không bao giờ nghĩ đến cái chết; chúng đổi mới không ngừng.

Thật là dễ thoái hóa, bằng nhiều kiểu, để mặc thân hư hỏng, trở thành mềm nhũn và bị thịt; để cho để cho tình cảm héo úa và tâm u tối trong cái phiến diện, ti tiện, đơn điệu. Tâm khéo léo, khôn lanh thì không có chiều sâu, nó không thể tự đổi mới và tự làm cho khô cằn trong cái cay đắng của chính mình; tâm tự làm giảm cấp bởi sự tập luyện tính bén nhậy mỏng manh, bởi chính tư tưởng của mình. Mỗi tư tưởng đẩy tâm chảy vào khuôn đức của cái đã biết; mỗi cảm thức, mỗi xúc động, dù tinh tế đến đâu, đều biến thành rổng tuếch và vô ích, và thân, được nuôi dưỡng với tư tưởng và cảm thức, mất tính mẫn tiệp. Không phải năng lực vật lý, tuy là cần thiết, có thể gây tổn thương trong cái phàm tình mệt mỏi; không phải đam mê hay tình cảm tạo ra tính mẫn tiệp cho toàn bộ con người; đam mê và tình cảm làm suy đồi. Chính tư tưởng là yếu tố gây ra suy thoái, vì tư tưởng bắt nguồn từ cái đã biết. Một sự sống đặt nền tảng trên tư tưởng và trên sự tạo tác của tư tưởng sẽ trở nên máy móc; ngay cả khi sự sống vận hành không va chạm, vẫn luôn luôn là hành động máy móc. Hành động phát xuất từ một động cơ làm tiêu tan năng lực và có suy thoái. Mọi động cơ, dù hữu thức hay vô thức, đều bắt nguồn từ cái đã biết. Sống đặt trên cái đã biết thì già cỗi, cho dù được phóng chiếu vào tương lai dưới cái tên bất tri; một sự sống như thế không có đổi mới. Tư tưởng không bao giờ gây ra được tính chơn chất an nhiên và khiêm cung; cho dù tính an nhiên và khiêm cung giữ tâm trẻ trung, mẫn tiệp, bất hoại. Giải trừ cái đã biết sẽ chấm dứt tư tưởng; giải trừ cái đã biết là làm cho; tư tưởng chết đi từng sát-na. Chính cái chết này chấm dứt sự già cỗi.

---o0o---

Trích: "Bút Hoa"

Tác giả: J.Krishnamurti

Người dịch: Ẩn Hạc

Ảnh: Internet

Bài viết liên quan