Hỏi Bệnh Duy Ma Cật
Không hết hữu vi là không chấm dứt với sanh tử, không bỏ chúng sanh, làm tất cả bổn phận với chúng sanh và chính nhờ những việc này mà càng tiến bộ trong Phật pháp.
Hạnh phúc luôn luôn xuất hiện nơi bất cứ sự vật nào, trong bất cứ hành động gì, nơi bất kỳ giác quan nào, vì tất cả đều ở trong Phật pháp.
Trong bản tánh của tâm, nghĩa là trong thực tại, mọi khởi niệm dứt niệm, mọi thức phân biệt giải thích cái này cái kia, mọi hoạt động dù theo cách nào của thức, đều chỉ là Tâm. Vì tất cả chỉ là Tâm nên “đường ngôn ngữ dứt,...
Sanh tử này là phương tiện để Bồ tát tịnh hóa chính sanh tử. Cái gì được nhìn thấy bằng trí huệ và từ bi cái đó được tịnh hóa. Cái gì được nghĩ đến bằng trí huệ và từ bi cái đó được tịnh hóa. Cái gì được cầm nắm...
Còn một cái gì khác với ta, khác với sự giải thoát của ta, thì đó là tăng thượng mạn. Trong Phật Pháp là: “Trong đại dương không chứa xác chết”.
Bồ tát quán thấy chúng sanh như mình là nhà huyễn thuật thấy những người huyễn do mình biến hóa ra trong trò làm huyễn thuật. Sự quán thấy này là một công phu của Chỉ và Quán, hay Định và Huệ trong một thời gian lâu – lâu mau tùy...
Cái thấy của Đại thừa nhìn vào bản thể của sự việc, nghĩa là nhìn theo tánh. Lối tu của Thanh văn về Khổ Tập Diệt Đạo có thể ví như thấy có sóng (có khổ do những tư tưởng khởi lên tạo ra một bản ngã giả tạo) và dùng những...
Lòng bi mà không có trí huệ đi kèm là một lòng bi uổng phí, và không những uổng phí mà còn không lợi mình lợi người, vì do khởi sanh sự trói buộc vậy. Một lòng bi không khởi tướng để tự trói buộc mình sẽ đưa hành giả thâm nhập...
Chỉ một câu nói, “Vì tất cả chúng sanh bệnh nên tôi bệnh”, nếu chúng ta tham thiền thật sự về nó, chúng ta sẽ tiếp xúc được với lòng bi ở đáy lòng mình. Đó là một lòng bi thẩm thấu tất cả thế gian, tất cả sanh tử, vô tận...
Trong sự tương ưng thường trực với pháp tánh, chính pháp tánh tịnh hóa những ma nghiệp, những chướng ngại, những tối tăm, và người ta tiến đến trạng thái Phật.