PHẨM BẤT TƯ NGHỊ - KINH DUY MA CẬT

“Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn, đem tất cả sự trang nghiêm của công đức của tất cả cõi Phật tập hợp lại nơi một cõi nước chỉ bày cho chúng sanh. Hoặc Bồ tát đem tất cả chúng sanh trong một quốc độ để trong bàn tay phải và bay đến mười phương chỉ bày cho khắp cả mà chẳng lìa khỏi mình.
PHẨM BẤT TƯ NGHỊ - KINH DUY MA CẬT

KINH DUY MA CẬT

PHẨM BẤT TƯ NGHỊ

---*---

Bấy giờ tôn giả Xá Lợi Phất thấy trong phòng ông trưởng giả Duy Ma Cật không có giường ghế gì cả thì nghĩ rằng, các Bồ tát và các đại Đệ tử sẽ ngồi ở đâu?

Trưởng giả Duy Ma Cật biết ý nghĩ ấy, mới nói với tôn giả Xá Lợi Phất rằng: “Thưa tôn giả, ngài đến vì pháp hay vì chỗ ngồi?”

Tôn giả Xá Lợi Phất nói: “Tôi đến vì pháp, chẳng phải vì chỗ ngồi.”

Duy Ma Cật nói: “Dạ thưa ngài Xá Lợi Phất, phàm cầu pháp thì thân mạng cũng không tiếc, huống gì chỗ ngồi.

“Phàm cầu pháp, thì chẳng có cầu sắc, thọ, tưởng, hành, thức, chẳng có cầu nhập, giới, chẳng có cầu ba cõi Dục, Sắc, Vô sắc.

“Dạ thưa ngài Xá Lợi Phất, phàm cầu pháp thì không tham luyến Phật mà cầu, không tham luyến Pháp mà cầu, không tham luyến Tăng mà cầu.

“Phàm cầu pháp là không thấy Khổ mà cầu, không đoạn Tập mà cầu, không tạo ra sự chứng Diệt, tu Đạo mà cầu. Bởi vì sao thế? Pháp không có hý luận. Nếu nói, “Tôi phải thấy Khổ, đoạn Tập, chứng Diệt, tu Đạo”, thì đó là hý luận, không phải cầu pháp.

“Thưa ngài Xá Lợi Phất! Pháp là tịch diệt. Nếu hành sanh diệt, đó là cầu sanh diệt, chẳng phải cầu pháp.

“Pháp là vô nhiễm. Nếu nhiễm nơi pháp, dù cho đến cả Niết bàn, thì đó là nhiễm trước, chẳng phải cầu pháp. Pháp không có chỗ hành, nếu hành nơi pháp, đó là có chỗ hành, chẳng phải cầu pháp. Pháp không lấy bỏ, nếu lấy bỏ pháp, đó là lấy bỏ, chẳng phải cầu pháp. Pháp không nơi chốn, nếu bám mắc vào nơi chốn, đó là bám mắc nơi chốn, chẳng phải cầu pháp. Pháp thì vô tướng, nếu theo tướng mà hiểu biết thì đó là cầu tướng, chẳng phải cầu pháp. Pháp thì không trụ, nếu trụ nơi pháp, đó là bám trụ, chẳng phải cầu pháp. Pháp chẳng thể thấy nghe hay biết, nếu hành theo thấy nghe hay biết, đó là thấy nghe hay biết, chẳng phải cầu pháp. Pháp là vô vi, nếu hành hữu vi, đó là cầu hữu vi, chẳng phải cầu pháp.

“Thế nên, ngài Xá Lợi Phất! Nếu cầu pháp, thì với tất cả pháp phải không có chỗ cầu.”

Khi trưởng giả nói lời ấy, năm trăm thiên tử đắc pháp nhãn thanh tịnh đối với các pháp.

Bấy giờ trưởng giả Duy Ma Cật hỏi ngàỉ Văn Thù Sư Lợi: “Nhân giả đã từng đi nơi vô số quốc độ. Vậy cõi Phật nào có những tòa sư tử do công đức tạo thành tốt đẹp hơn hết?”

Văn Thù Sư Lợi nói: “Cư sĩ, về phương đông vượt qua ba mươi sáu hằng hà sa thế giới, có thế giới tên Tu Di Tướng, đức Phật hiện giờ ở đó hiệu là Tu Di Đăng Vương. Thân Ngài cao tám vạn bốn ngàn do tuần, tòa sư tử cũng cao tám vạn bốn ngàn do tuần, trang nghiêm đẹp đẽ bật nhất.”

Lúc ấy trưởng giả Duy Ma Cật nhập định hiện thần thông lực, tức thời Phật Tu Di Đăng Vương khiến ba mươi hai ngàn tòa sư tử cao rộng đẹp đẽ đến trong phòng trưởng giả Duy Ma Cật. Các Bồ tát, Đại Đệ tử, Đế thích, Phạm thiên, Bốn Thiên vương... trước kia chưa từng được thấy. Căn phòng bấy giờ rộng lớn, bao dung ba mươi hai ngàn tòa sư tử mà không ngăn ngại, ở nơi thành Tỳ Da Ly và châu Diêm Phù Đề cùng ba Châu lục kia cũng không bị dồn ép chật chội, tất cả thấy đều y nguyên như cũ.

Bấy giờ, trưởng giả Duy Ma Cật nói với ngài Văn Thù Sư Lợi: “Mời ngài cùng các Bồ tát thượng nhơn ngồi tòa sư tử, quý ngài nên tự chuyển hóa thân cho vừa tòa ngồi.” Các vị Bồ tát đắc thần thông bèn tự biến hình cao bốn mươi hai ngàn do tuần, ngồi lên tòa sư tử. Các Bồ tát mới phát tâm và hàng đại Đệ tử đều không lên được.

Lúc đó trưởng giả Duy Ma Cật nói với tôn giả Xá Lợi Phất: “Mời ngài lên ngồi tòa sư tử.”

Tôn giả Xá Lợi Phất nói: “Cư sĩ, tòa này cao rộng quá tôi không lên được.”

Duy Ma Cật thưa: “Dạ thưa ngài Xá Lợi Phất! Xin ngài đảnh lễ Như Lai Tu Di Đăng Vương thì có thể ngồi được.”

Khi ấy các Bồ tát mới phát tâm và các đại Đệ tử đảnh lễ Như Lai Tu Di Đăng Vương liền ngồi được tòa sư tử.

Tôn giả Xá Lợi Phất nói: “Thưa cư sĩ! Thật chưa từng có! Như cái phòng nhỏ này dung chứa số tòa ngồi cao rộng thế này, mà nơi thành Tỳ Da Ly không có gì trở ngại, thôn xóm thị thành của Diêm Phù Đề cùng cung điện chư thiên, long vương, quỷ thần trong ba châu lục khác cũng không dồn ép chật chội.”

Trưởng giả Duy Ma Cật nói: “Thưa ngài Xá Lợi Phất! Chư Phật Bồ tát có sự giải thoát gọi là Bất khả tư nghì. Nếu Bồ tát trụ trong giải thoát ấy thì đem núi Tu Di đặt vào trong hạt cải mà không làm lớn hạt cải cũng không làm nhỏ núi Tu Di. Núi Tu Di vẫn y nguyên, mà bốn Thiên vương cùng chư thiên Đao Lợi không hay biết đã đi vào đó, chỉ có người đáng được hóa độ bằng sự này mới thấy núi Tu Di vào trong hạt cải. Đó gọi là pháp môn giải thoát không thể nghĩ bàn.

“Lại lấy nước của bốn đại dương để vào trong một lỗ chân lông mà không khuấy động các loài dưới nước, các đại dương ấy vẫn y nguyên. Các loài rồng, quỷ, thần, a tu la... đều chẳng hay biết đã đi vào đó, các chúng sanh này cũng không bị khuấy nhiễu gì.

“Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn với bàn tay phải ngắt lấy thế giới tam thiên đại thiên như bánh xe của người thợ gốm ném ra ngoài hằng sa thế giới, chúng sanh trong đó không hay biết mình có đi đâu, rồi đặt nó lại chỗ cũ mà vẫn y nguyên.

“Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Hoặc có chúng sanh ưa sống lâu ở đời mới có thể hóa độ, Bồ tát kéo dài bảy ngày ra làm một kiếp, khiến chúng sanh kia cho đó là một kiếp. Hoặc có chúng sanh không ưa sống lâu ở đời mới có thể hóa độ, Bồ tát bèn thâu ngắn một kiếp thành ra bảy ngày, khiến chúng sanh kia cho đó là bảy ngày.

“Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn, đem tất cả sự trang nghiêm của công đức của tất cả cõi Phật tập hợp lại nơi một cõi nước chỉ bày cho chúng sanh. Hoặc Bồ tát đem tất cả chúng sanh trong một quốc độ để trong bàn tay phải và bay đến mười phương chỉ bày cho khắp cả mà chẳng lìa khỏi mình.

“Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Những đồ cúng dường chư Phật của chúng sanh trong mười phương Bồ tát làm cho thấy cả nơi một lỗ chân lông. Lại bao nhiêu nhật nguyệt tinh tú của mười phương quốc độ đều làm cho tất cả thấy nơi một lỗ chân lông. Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Bao nhiêu gió của mười phương thế giới Bồ tát đều có thể hút vào trong miệng mà thân thể không tổn hại, cây cối bên ngoài cũng không gãy đổ. Lại khi kiếp tận thiêu cháy mười phương thế giới, Bồ tát hút tất cả lửa vào bụng, lửa vẫn y nguyên mà chẳng bị hại. Lại quá hằng sa thế giới chư Phật ở phương dưới, lấy một cõi Phật để lên quá hằng sa thế giới ở phương trên như cầm mũi kim ghim lấy một lá táo mà không gây nhiễu loạn gì.

“Lại nữa ngài Xá Lợi Phất! Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn có thể dùng thần thông hiện làm thân Phật, hoặc hiện thân Bích Chi Phật, hoặc hiện thân Thanh Văn, hoặc hiện thân Đế Thích, hoặc hiện thân Phạm Vương, hoặc hiện thân Thế Chủ, hoặc hiện thân Chuyển Luân Thánh Vương. Bao nhiêu âm thanh có trong mười phương thế giới cung bậc cao vừa thấp đều có thể biến thành âm thanh Phật, diễn xuất Vô thường, Khổ, Không, Vô ngã và vô số pháp mười phương chư Phật nói đều khiến tất cả được nghe qua âm thanh ấy.

“Thưa ngài Xá Lợi Phất! Nay tôi chỉ nói sơ lược sự thể nhập cảnh giới của Bồ tát sống trong giải thoát không thể nghĩ bàn, nếu giải thích cho ngài giáo lý về sự thể nhập trọn vẹn vào cảnh giới của Bồ tát sống trong giải thoát không thể nghĩ bàn thì hết kiếp nói cũng không đủ.”

Khi ấy ngài Đại Ca Diếp nghe nói pháp môn giải thoát chẳng thể nghĩ bàn của Bồ tát bèn ca ngợi chưa từng có, nói với ngài Xá Lợi Phất rằng: “Ngài Xá Lợi Phất! Ví như có người ở trước người mù hiện bày các thứ hình sắc, người mù kia cũng không thấy được. Tất cả hàng Thanh Văn nghe pháp môn giải thoát chẳng thể nghĩ bàn này thì không thể hiểu cũng như vậy. Người trí nghe pháp môn này có ai mà chẳng phát tâm Vô thượng Bồ đề. Tại sao chúng ta đối với Đại thừa ấy lại đoạn tuyệt căn nguyên, tự mình như hạt giống hư? Tất cả hàng Thanh Văn, nghe được pháp môn giải thoát không thể nghĩ bàn này, đều nên than khóc cho chấn động tam thiên đại thiên thế giới, còn tất cả hàng Bồ tát nên hết sức vui mừng, đội đầu vâng lãnh pháp này! Nếu có Bồ tát nào tin hiểu pháp môn giải thoát không thể nghĩ bàn này thì tất cả chúng ma không làm gì được.”

Khi tôn giả Đại Ca Diếp nói lời này rồi có ba vạn hai ngàn thiên tử đều phát tâm Vô thượng Bồ đề.

Bấy giờ, trưởng giả Duy Ma Cật nói với tôn giả Đại Ca Diếp: “Nhân giả! Các vị làm Ma vương trong vô lượng vô số thế giới phần nhiều là Bồ tát trụ trong giải thoát chẳng thể nghĩ bàn, dùng phương tiện lực giáo hóa chúng sanh nên hiện làm Ma vương.

“Lại nữa, ngài Ca Diếp! Vô lượng Bồ tát mười phương có ai đến xin tay chân, tai mũi, đầu mắt, tủy não, máu thịt, da xương, thôn xóm, thành ấp, vợ con, tôi tớ, voi ngựa, xe cộ, vàng bạc, lưu ly, xa cừ, mã não, san hô, hổ phách, châu báu, đồi mồi, y phục, ăn uống, thì người xin đó phần lớn là Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn đến thử thách làm cho các Bồ tát kia thêm kiên cố. Vì sao thế? Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn có lực oai đức, nên hiện làm những việc bức bách để chỉ dạy cho chúng sanh những sự việc khó làm như vậy. Người phàm phu yếu kém không có thế lực, không thể bức bách Bồ tát như vậy. Thí như rồng voi dẫm đạp thì sức lừa không chịu nổi. Đó gọi là môn Phương tiện Trí huệ của Bồ tát trụ trong giải thoát không thể nghĩ bàn.”

Bài viết liên quan