SỐNG THƯỜNG TRỰC TRONG KHÔNG GIAN TRỐNG RỖNG CỦA HIỆN THỂ THANH TỊNH - LONGCHENPA - TOÀN THIỆN TỰ NHIÊN

Vắng mặt nền tảng đã giải phóng tri giác nhị nguyên, nên mê lầm rơi tự nhiên vào tạng nhất như – chúng sanh sống không ngừng trong hiện thể thanh tịnh.
SỐNG THƯỜNG TRỰC TRONG KHÔNG GIAN TRỐNG RỖNG CỦA HIỆN THỂ THANH TỊNH - LONGCHENPA - TOÀN THIỆN TỰ NHIÊN

SỐNG THƯỜNG TRỰC TRONG KHÔNG GIAN TRỐNG RỖNG CỦA HIỆN THỂ THANH TỊNH

LONGCHENPA - TOÀN THIỆN TỰ NHIÊN

-----o0o-----

Vắng mặt nền tảng đã giải phóng tri giác nhị nguyên,

nên mê lầm rơi tự nhiên vào tạng nhất như –

chúng sanh sống không ngừng trong hiện thể thanh tịnh.

Sanh khởi và giải phóng đồng thời

bện vào tạng phúc lạc đơn nhất:

bất cứ cái gì khởi lên xuất hiện tự phát như là bản tánh thanh tịnh của nó,

khi nó ở đó nó hiện hữu tự phát như bản tánh thanh tịnh của nó,

khi tan biến nó biến mất tự phát như bản tánh thanh tịnh của nó.

Bất cứ cái gì sanh khởi trong tạng thực tại, giải thoát là phản xạ tự nhiên,

luôn luôn là một trò chơi của hiện thể thanh tịnh, không chuyển thành cái gì khác,

một quan kiến không thời gian, một hình thức khác của tánh Không –

chúng ta sống trong thực tại nền tảng không phân biệt.

Những hiện tượng bên ngoài phát sanh, trụ lại, và chấm dứt trong tạng rigpa, không gì lìa khỏi lãnh vực tánh Không như những hình ảnh được phản chiếu trong một tấm gương không hề lìa khỏi mặt gương, hay chính xác hơn, chúng không hiện hữu vì chúng là mặt gương. Bêntrong cũng thế, tư tưởng không thể lìa khỏi lãnh vực của rigpa, ngay khi sanh khởi, có mặt và khi giải thoát, như những sóng của đại dương luôn luôn ở trong đại dương khi khởi lên, chuyển động và chìm tan. Như thế không gì có thể thoát khỏi phẩm chất bẩm sinh của hiện thể thanh tịnh, tánh Không rực rỡ không bao giờ biến thành hình thể vật chất, tạng của ba chiều kích của tự nhiên.

Bất cứ cái gì hiện hữu chỉ là bản tánh của chính nó;

và bất cứ cái gì chấm dứt chỉ là bản tánh của chính nó;

không có chuyển động nào cả trong tâm thanh tịnh

và sự tịch lặng này là thân của Phật.

Mỗi lời được thoát ra chỉ là sự thanh tịnh của chính nó;

và mỗi rung động chỉ là sự thanh tịnh của chính nó:

không có gì được nói hay thốt ra trong tâm thanh tịnh,

đó là ngữ của Phật.

Mỗi tư tưởng và ý định chỉ là sự trống không của chính nó,

và mỗi trực giác được thấu hiểu chỉ là sự trống không của chính nó:

không có gì là tư tưởng hay trực giác trong tâm thanh tịnh,

tâm của Phật quá khứ, hiện tại và vị lai.

Vắng mặt khi lưu xuất là chiều kích của huyễn thuật,

lạc thú bẩm sinh của nó, chiều kích của thọ dụng hoàn hảo,

và không thể chất của nó, chiều kích của hiện thể thanh tịnh;

cái toàn thể là tạng của ba chiều kích này.

(Sự Kết nối Ba Chiều kích của tánh giác vốn sẳn, Garab Dorje)

Thực tại là sự nhất như của cái gì sanh, ở, và diệt. Không có cảm giác, tư tưởng nào lìa khỏi không gian trống không của hiện thể thanh tịnh vì chúng bện nhau trong tạng ba chiều kích của sáng tạo tự nhiên (câu 7và 10, cũng trong 69 và 70). Tạng thì luôn luôn yên tĩnh và im lặng. Thân, ngữ, tâm trung gian tham dự vào nền tảng này.

Không có chuyển động trong tâm thanh tịnh, không tiến trình, không phát triển, không tương tục, không chuyển hóa dù bất cứ loại nào. Mỗi khoảnh khắc là toàn thiện trong chính nó và luôn luôn giải thoát ngay khi sanh khởi.

-----o0o-----

Trích: “Toàn Thiện Tự Nhiên”

Dzogchen căn bản của Longchenpa

Dịch và giảng bởi: Keith Dowman, 2010

Ban dịch thuật: Thiện Tri Thức

NXB. Thiện Tri Thức, 2017

Ảnh: Nguồn Internet

Bài viết liên quan