CĂN BẢN PHIỀN NÃO - KINH LĂNG NGHIÊM HÀNH GIẢI - ĐƯƠNG ĐẠO

CĂN BẢN PHIỀN NÃO

KINH LĂNG NGHIÊM - HÀNH GIẢI

-----oo0oo-----

Nghĩa thứ hai là : các ông muốn quyết phát tâm Bồ đề, đối với Bồ tát thừa sanh đại dõng mãnh, quyết định từ bỏ các tướng hữu vi, thì phải xét rõ căn bản phiền não, những thứ ấy từ vô thủy đến nay, phát sanh nghiệp và nảy nở ra, là ai làm ai chịu ?
CĂN BẢN PHIỀN NÃO - KINH LĂNG NGHIÊM HÀNH GIẢI - ĐƯƠNG ĐẠO

Nghĩa thứ hai là : các ông muốn quyết phát tâm Bồ đề, đối với Bồ tát thừa sanh đại dõng mãnh, quyết định từ bỏ các tướng hữu vi, thì phải xét rõ căn bản phiền não, những thứ ấy từ vô thủy đến nay, phát sanh nghiệp và nảy nở ra, là ai làm ai chịu ?

A Nan, ông tu đạo Giác ngộ mà không xét kỹ căn bản phiền não thì không thể biết căn trần hư vọng điên đảo chỗ nào. Chỗ điên đảo còn không biết, làm sao hàng phục, để chứng quả vị Như Lai.

A Nan, ông xem người trong thế gian mở nút (nút: kết), nếu không thấy chỗ thắt nút thì làm sao biết mở. Nhưng không hề nghe hư không bị ông tháo mở bao giờ. Vì sao thế ? Hư không không có hình tướng, nên không thể thắt, mở.

Thì như ông hiện giờ, sáu thứ mắt, tai, mũi , lưỡi, thân, ý đang làm mai mối cho giặc, tự cướp của báu trong nhà. Do đây mà từ vô thủy chúng sanh thế giới sanh ra ràng buộc, không thể siêu vượt khỏi sự vật thế gian.

Nghĩa thứ nhất là nhân địa bản giác bất sanh bất diệt, lựa lấy cái ấy mà tu. Nhưng đã là bản giác bất sanh bất diệt thì nó luôn luôn có đó, vậy mà bị phiền não che ám nên không thấy. Cho nên tu không chỉ là trở về trụ nơi bản giác bất sanh bất diệt mà còn phải mở tháo những ngăn chướng phiền não che mờ giữa chúng ta với bản giác.

Phiền não là những thắt nút trong tâm, có sanh có diệt nên có thể tháo mở được. Còn chân tâm bản giác thì như hư không không sanh không diệt nên chẳng thể thắt nút mà cũng chẳng thể tháo mở.

Từ cái vô minh phân chia ban đầu dần dần thành thô nặng ở nơi sáu căn ‘‘làm mai mối cho giặc, tự cướp của báu trong nhà’’. Ban đầu là sự phân chia giữa cái biết của tánh giác và hư không, chuyển dần thành ta và thế giới, ta và người khác, trong và ngoài. Rồi những cái bên ngoài thành giặc, có các căn làm mai mối, tự cướp của báu trong nhà. Đâu có biết rằng những cái bên ngoài cũng chính là của báu trong nhà mà vì vô minh phân chia nên không còn nhận ra nữa.

Thật chứng biết tâm mình như hư không thì phiền não làm sao mà thắt nút được trong ấy?

Hãy suy nghĩ cho kỹ, các căn có bao giờ thực sự bị thắt nút chưa? Và nơi căn, ngay đây, thế nào là thắt, thế nào là mở?

-----oo0oo-----

Trích: "Kinh Lăng Nghiêm - Hành Giải"

Dịch và giảng giải: Đương Đạo

NXB Thiện Tri Thức-2016

Ảnh: Nguồn internet

Bài viết liên quan